Skip to content

Truyền thuyết Hoàng Hạc Lâu

Tại vùng đất Vũ Xương xưa có một chủ quán rượu nhỏ tên là Tâm.

Một hôm, một người ăn mày rách rưới đến quán ông xin một chén rượu. Chẳng những không coi thường, khinh miệt người ăn mày ấy mà vị chủ quán còn đem cho ông ta một bát rượu lớn. Sau đó mấy tháng liền, ngày nào lão ăn mày cũng đến quán để xin rượu uống. Ông Tâm vẫn một mực vui vẻ, nâng bát rượu đưa cho người ăn xin mà không hề tỏ ra sự khó chịu.

Một ngày nọ, người ăn mày nói với ông Tâm: “Tôi nợ ông rất nhiều rượu, nhưng tôi không có tiền để trả ông.” Rồi ông ta lấy ra một miếng vỏ cam mang theo từ cái túi bên người, vẽ lên tường một con hạc vàng bằng miếng vỏ cam ấy.

“Chỉ cần vỗ tay khi có khách ở đây là con hạc này sẽ nhảy múa.” Nói xong, người ăn mày vỗ tay, hát một bài, quả thực con hạc vàng đã bật ra khỏi bức tường và nhảy múa theo điệu nhạc.

Dần dà, quán rượu của ông Tâm nổi tiếng khắp cõi Trung Hoa bởi con hạc vàng biết múa này. Từ đó, ông làm ăn phát đạt, trở thành một người giàu có của đất Vũ Xương.

Bẵng đi một thời gian dài, một ngày kia người ăn mày trở lại. Chủ quán rượu nói lời cảm ơn và ngỏ ý muốn được chu cấp nuôi dưỡng ông suốt đời. Người ăn mày cười, đáp: “Đó không phải là lý do tôi trở lại đây.” Rồi ông ta lấy ra một cây sáo, thổi một điệu nhạc. Khi tiếng sao cất lên, những đám mây trắng như bông trên thành Vũ Xương từ tít trên cao la đà sà xuống, và từ giữa những đám mây trắng muốt đó, một con hạc vàng dang rộng cánh ra bay về phía hai người.

Người ăn mày cưỡi lên lưng hạc nói lời từ biệt vị chủ quán rượu, rồi nhẹ nhàng theo cánh hạc lướt bay về trời.

Ông Tâm vô cùng biết ơn người ăn mày đó và tin rằng đó chính là một vị Tiên từ trời sai xuống. Để tưởng nhớ, ông đã dốc toàn bộ của cải của mình ra để xây nên một ngôi lầu đẹp, mang tên Hoàng Hạc Lâu. Ngôi lầu nằm bên bờ sông Dương Tử, ngay trước sân quán rượu nơi hai người đã gặp gỡ, cũng chính là nơi từ biệt, nổi tiếng là một trong “tứ đại danh lầu” của Trung Hoa.

Lầu Hoàng Hạc (nguồn ảnh: Wikipedia)

Bài thơ Lầu Hoàng Hạc được Thôi Hiệu viết từ thời ấy, hãy còn đầy cảm xúc và tươi mới cho đến tận ngày nay.

"Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ
Thứ địa không dư Hoàng Hạc Lâu
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản
Bạch vân thiên tải không du du
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu
Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Yên hạ giang thượng sử nhân sầu."

Dịch thơ:

“Hạc vàng ai cưỡi đi đâu?

Mà nay Hoàng Hạc riêng lầu còn trơ.

Hạc vàng đi mất từ xưa,

Ngàn năm mây trắng bây giờ còn bay.

Hán Dương sông tạnh, cây bày,

Bãi xưa Anh Vũ xanh dày cỏ non.

Quê hương khuất bóng hoàng hôn.

Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai…”

(Tản Đà dịch)

Đáng buồn thay, đến năm 1981, lầu Hoàng Hạc xưa trong thơ Thôi Hiệu đã bị người Trung Quốc đập bỏ và xây lại một cái lầu khác, cách vị trí cũ hơn 1km. Không rõ họ có gọi tên là lầu Hoàng Hạc nữa hay không…

Quạ đen thay thế hạc vàng

Nghìn năm Vũ Hán mơ màng Vũ Xương…

Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ…

_Sưu tầm_

Published inĐó đây

Be First to Comment

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *